Tình cờ trong buổi sinh hoạt review sách của team mình, từ chia sẻ của một bạn về một cuốn sách nói về câu chuyện của một người phụ nữ và mối quan hệ không được tốt đẹp của bà và cha mình, chúng mình có trao đổi cùng nhau về chủ đề con cái và cha mẹ.
Bạn host có gọi đích danh: chị Huyền thì sao, em thấy chị nói chuyện với San như bạn bè, chị có quan điểm thế nào…
Lúc đó mình mới thoáng nhìn lại con đường làm mẹ của mình.
Thực ra mình luôn nói trêu với mọi người là mình là một người mẹ ‘lười’.
Mình thường không can thiệp vào khá nhiều quyết định của con. Không bắt ép con phải làm gì đó nếu việc đó thực sự không cần thiết hay gây ra hậu quả gì nghiêm trọng. Không nhồi suy nghĩ và cách nhìn của mình vào con. Không phê phán cách nghĩ và diễn đạt khi con nói về điều gì đó, hay về bản thân con, mà chỉ thảo luận lại quan điểm của mình về cùng chủ đề đó, để con tự nhận định cái gì phù hợp cho con. Dĩ nhiên không phải bàng quan, mà là phải rất kiềm chế chuyện người lớn áp đặt suy nghĩ vào con trẻ, và rất khéo léo nhẹ nhàng đưa quan điểm điều chỉnh, nếu thấy cách con nghĩ đang làm con tự ti hoặc chưa đúng lắm.
Thế nên mình cũng không bắt con phải học theo kiểu gì, phải ăn theo kiểu gì, phải ăn được gần nào, phải được gần nào cân, trông con phải thế nào mới hợp mắt.
Nói tóm lại, mình học cách ‘tôn trọng’ con, như một người lớn, như một linh hồn đầy đủ, thực thụ, độc lập. Không phải mình sáo rỗng, mà thực sự mình nhìn thấy điều đó trong mắt con mình, kể từ khi nó còn bé lọt thỏm trong vòng tay. Ánh mắt nó đã nói lên điều đó.
Ôi mình luôn ao ước: giá như mình được hồn nhiên và sống trọn vẹn như con trẻ.
Có rất nhiều bạn nghĩ rằng: mình có trách nhiệm phải lo cho con, phải nuôi dạy nó nên người, phải mang những gì đầy đủ nhất, tốt nhất cho con, phải cho con học trường xịn nhất trong khả năng, ăn món ngon nhất, có nhiều đồ chơi/sách và đời sống tốt nhất (về vật chất)…rất nhiều tiêu chuẩn để làm bố mẹ.
Mình thì thấy thế này:
Bạn chỉ cần 1 thứ duy nhất cho con thôi – Tình Yêu Thương.
Vậy là đủ.
Mọi thứ sẽ tự tìm được cách và lối đi đúng của nó.
Và bạn là ai mà nghĩ rằng có thể sở hữu con cái, sở hữu giấc mơ, sở hữu tư tưởng và sở hữu cuộc đời của con mình.
Bạn khao khát thay đổi cuộc đời chúng, nhưng lại chưa làm nổi thay đổi chính mình.
Bạn khao khát mình được tự do, nhưng lại kìm hãm cả mình và đứa trẻ trong những giấc mơ của xã hội.
Có thể bạn lại hỏi rằng, nói thì dễ, làm thử đi.
Đúng, nói thì dễ. Nhưng chỉ bằng nhận thức đúng, tư tưởng và các suy nghĩ của bạn đã ở một dòng chảy khác.
Mà bạn biết rồi đó, suy nghĩ quyết định hành động.
Và cả suy nghĩ lẫn hành động phát ra đều là gieo nhân vào tiến trình của nhân quả.
Cứ mạnh dạn mà suy nghĩ đúng cái đã hen.
Hành động thì còn sửa dài dài, sửa cả đời.
Có lẽ khả năng diễn đạt chưa được tốt, mình mượn một vài câu trích từ cuốn sách mình rất yêu mến:
“Con cái các bạn chẳng là của các bạn đâu.
Đó là con trai, con gái của Sự Sống khát khao Sự Sống.
Chúng sinh ra thông qua các bạn chứ đâu phải từ các bạn.
Và cho dù chúng có ở cùng các bạn, chúng vẫn chẳng thuộc về các bạn.
Các bạn có thể cho chúng tình yêu, nhưng không cho được tư tưởng,
vì chúng có tư tưởng riêng của mình.
Các bạn có thể cho chúng nương thân, nhưng không thể cho chúng nương náu tâm hồn.
Vì tâm hồn của chúng ở trong ngôi nhà của ngày mai mà các bạn không thể tới thăm dù là trong mộng tưởng.
Bạn có thể cố công cố sức giống chúng, nhưng đừng tìm cách làm cho chúng giống mình.
Vì cuộc đời không đi giật lùi cũng chẳng nấn ná với ngày hôm qua.”
Chúc cho bạn nhận ra được nhiều bài học từ con cái của mình!