“Vội vã những khám phá,Hối hả những chắp ghép,Bồi hồi những vụn vỡ,
Ôm ấp những niềm đau.”
Thông thường cuối năm mọi người hay ngồi list lại những thành quả hoặc highlights họ đã làm được những việc gì trong năm, các mốc lớn họ đạt được.
Thường người ta hay nhìn vào những thứ GAIN được trong năm.
Thế còn những thất bại thì sao?
Một câu để mô tả khi nhìn nhận lại quá trình phản chiếu bản thân của mình trong cả năm vừa rồi, đó chính là: WHAT A F* YEAR!
Và mình muốn kể với bạn về những thất bại của mình.
– Năm 2019 của mình là một năm mình ít làm được các việc nhất:
một năm chỉ publish vỏn vẹn 5 bài post trên blog
một năm chẳng có một hoạt động Jyogi outdoor nào, chẳng có một Meetup offline nào cho nhóm Juicing Yoga Lovers, chẳng có những bài chia sẻ chất lượng và đẹp đẽ nào đáng kể
một năm lập một kênh youtube nhưng chỉ làm được vài video clip rồi dừng, vài thứ dựng lên rồi lại quẳng xó
một năm ít được nhận nhiều câu chuyện và cảm ơn từ mọi người nhất, thiếu connection nhất
một năm có bao nhiêu thứ nói ra nhưng không finish: dự án video JuicePeople bỏ dở, workshop dự định tổ chức nhưng không, sản phẩm cuối năm định triển khai nhưng dẹp…
một năm không hoàn thành mục tiêu Chứng chỉ chuyên gia trị liệu tự nhiên với nước ép
một năm chẳng có lấy một giải chạy nào tham gia và tổng cả năm hình như chạy dưới 30km.
một năm mà bản thân True Juice cũng có nhiều bài học và thất bại, nhiều kế hoạch và con số không đạt kì vọng…
– Năm 2019, lần đầu tiên ở tuổi 33 đánh dấu mức TỆ nhất cho sức khỏe:
Mở màn ngay đầu tháng 1 năm ngoái là một trận ốm dài hơn 1 tuần, người bần thần như chưa bao giờ khỏe mạnh (mà lúc trước tưởng mình khỏe lắm cơ). Ngay 31 giao thừa trước Tết là một trận lên mề đay xù khắp người, lần đầu tiên thấy mình bị mề đay nổi hàng tảng chạy lên cả mặt và ngứa từ lỗ tai ngứa ra, gãi xước xát hết người, chỉ muốn chết quách cho đỡ phải chịu cái cảm giác tởm tởm khó chịu kinh dị đó, may mà nửa đêm xin được thuốc của cô bạn làm về da liễu đã cứu rỗi đêm hôm đó. Sau đó là mấy tháng trời mề đay/dị ứng nổi lên định kỳ, dai dẳng mãi đến gần hết năm vẫn có thêm 1 đợt, lúc nhiều lúc ít thôi nhưng nó ko chịu bỏ mình. Rồi thử nghiệm đủ mọi cách để thải độc. Có lần nhịn ăn uống dầu dừa xong tụt huyết áp suýt ngất suýt tèo nằm như một xác chết ở hành lang nhà, người đầm đìa mồ hôi ướt nhẹp ko nói nổi, may có người cứu kịp. Sau đấy vẫn tiếp tục thử nhiều cách kì quái nữa cơ.
Một nửa cuối năm dành cho stress và cái lưng bị co cơ. Ban đầu chỉ co cơ bả vai trái, sau nó lan dọc cột sống, rồi cuối cùng là một số đốt sống bị kéo lệch. Đến bây giờ vẫn đang điều trị cái đốt sống C2 ở cổ bị lệch nhiều và một số đốt bên dưới cũng hơi lệch. Mới hiểu cảm giác của những người hay kêu ‘đau cổ vai gáy’ ‘đau lưng’ là như nào, mới hiểu cảm giác sáng ra lưng ê ẩm và tay cũng tê tê là như nào.
Một năm mà có những lúc tự nhìn vào gương thấy mình không có chút sức sống, sáng ra chỉ đủ sức ngồi dậy dựa tường và thở, tinh thần tụt xuống đít cũng ko nâng lên nổi. Hơi thở nông như một người già.
Dĩ nhiên những lúc trông tởm nhất thì chỉ bản thân tự biết chứ ngu gì show ra, nên FB cả năm chỉ viết loăng quoăng mấy cái nhạt nhẽo thôi, chả buồn chia sẻ gì. Có chăng là một số sự kiện quan trọng hay lên báo chí gì đó mới khoe hehe.
Một năm ít uống juice nhất, ít tập yoga nhất, dậy muộn thường xuyên nhất, ít bận tâm mình ăn gì nhất, và cũng chẳng làm một món gì hay nấu gì cho mình nhất, ít gặp gỡ bạn bè nhất…
Nhưng sao nhỉ?
Cái kì cục nhưng ý nghĩa với mình nhất,khi nhìn nhận lại một năm đã qua, lại chính là việc: chính những THẤT BẠI và NỖI ĐAU lại là thứ mình trân trọng thực sự.
Ngay sau những trận ốm tồi tệ, ngay sau cái lần xém ngất bê bết ở góc nhà đó, mình lại bất ngờ nhận thấy mình khá hơn, có tinh thần hơn, có năng lượng hơn, và nhận biết mọi thứ xung quanh rõ hơn.
Ngay khi những tháng stress nhất, cái lưng đau nhất, lần đầu tiên mình cảm nhận cái lưng – một phần của cơ thể mình – rõ đến thế. Để cảm nhận từng bó cơ nó đang bị co rút và đau như thế nào khi nó gửi tín hiệu mỗi khi căng thẳng và suy nghĩ. Để thấy hơi thở của mình không chỉ ở phía trước ngực và bụng, mà còn cảm nhận được cả phần sau lưng nở ra thu vào với mỗi nhịp thở, đều đặn mỗi giây, cũng như hiểu khi cô giáo hướng dẫn rằng chúng ta là một sinh vật sống trong không gian 3 chiều chứ không phải 2, hãy cảm nhận mình trong không gian xung quanh đó.
Ngay những khi thấy yếu nhất, mình tìm được cảm giác ‘thương’ cho chính bản thân mình nhiều thế. Thương, trong cảm giác ‘thân thương’ chứ không phải thương hại. Tình thương thật sự tự dành cho bản thân mình, giống như mình sẽ nâng niu và thương một ai đó nếu mình chứng kiến họ đau vậy.
Và sau 1 năm của nhiều sự thất bại tự nhận định, của mơ hồ và chơi vơi, của nhiều thứ dang dở và của nhiều nỗi đau đó, mình lại thấy rõ ràng mục đích và ý nghĩa cuộc sống của mình đến thế!
Thực ra để ngồi kể lại những gạch đầu dòng tóm tắt này là lúc mình cũng đã giải tỏa được khá nhiều và đã trải qua giai đoạn tụt dốc đó rồi. Và mình đang sẵn sàng cho một chương mới của cuộc sống. Tiếp tục với những dự định, mong muốn và những thứ muốn làm cho cuộc đời, với tất cả lòng biết ơn…
Một cuộc đời sẽ có những năm thăng hoa, và sẽ có những năm cảm giác như xuống đáy. Có những lúc nó là một cái mốc đủ to và rõ để mình nhìn và cảm nhận ra nhiều điều. Không cứ phải là thành công mới cho mình bài học. Thực ra những thứ thất bại mới có khả năng thức tỉnh. Với mình thì là vậy (mà đấy là mình chưa trải nghiệm nhiều thất bại hay nỗi đau gì so với bao người khác).
Đừng buồn nếu bạn có một, hoặc nhiều năm, thất bại, hay mọi chuyện không như mong muốn. Đừng buồn nếu như bạn bị Đau. Đừng buồn nếu bạn vẫn đang chơi vơi…Hãy biết ơn những giây phút đó. Nó là cần thiết.
Và hãy nhớ rằng, nguồn sức mạnh trong chính bạn sẽ luôn thắp sáng cho bạn đi tiếp. Chỉ là bạn có muốn hay không thôi.
Chúc bạn kết nối được với nguồn sức mạnh đó khi bạn cần nhất.
Thân thương,
Hà Nội, tháng 1 năm 2020